• 27 December, 2024

Vợ mới thường sang ngủ chung.

Tôi năm nay 35 tuổi, đã trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ. Vợ cũ của tôi, vì phản bội nên chúng tôi ly hôn, và từ đó tôi mang trong lòng sự oán hận sâu sắc. Như một cách để “trả thù”, tôi không cho cô ấy gặp gỡ hay liên lạc với con gái – một quyết định khiến tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ hối hận suốt đời. Sau ly hôn, cô ấy rời Việt Nam để ra nước ngoài. Nửa năm sau, tôi kết hôn với Vy, người vợ hiện tại của mình.

Vy là một cô gái hiền lành, chưa từng kết hôn. Chúng tôi gặp nhau trong một buổi đi làm từ thiện cùng bạn bè tại chùa. Ngay từ lần đầu nhìn thấy Vy vui chơi với đám trẻ trong chùa, tôi đã nghĩ cô ấy có thể là một người mẹ tốt cho con gái mình. Dù ban đầu có chút ích kỷ khi nghĩ cho con đầu tiên, nhưng tôi cũng có tình cảm chân thành với Vy.

Khi quyết định cưới Vy, tôi biết cô ấy sẽ chịu thiệt thòi vì lấy một người đàn ông từng đổ vỡ như tôi. Vì vậy, tôi luôn cố gắng chăm sóc Vy thật tốt, đối đãi với gia đình cô ấy bằng tất cả sự chân thành. Ban đầu, bố mẹ Vy không thích tôi, nhưng dần dà, thấy tôi luôn quan tâm và giúp đỡ họ, như hỗ trợ sửa nhà hay gửi tiền chu cấp, họ cũng dần quý mến tôi. Từ ngày về chung sống, Vy đối xử với con gái tôi như con ruột.

Thông thường tôi và vợ sẽ ngủ một phòng, con gái 6 tuổi của tôi sẽ ngủ riêng. Nhưng gần đây, bỗng dưng vợ tôi nói muốn ngủ cùng con, con bé cũng nói muốn được ngủ với mẹ vài hôm. Tôi nghe thế thì thấy lạ nhưng vẫn đồng ý. Dù sao cả hai gần gũi với nhau hơn thì tình cảm càng gắn bó.

Hôm đó, vợ tôi sang phòng con gái từ 8 giờ tối, nói là muốn sang đọc truyện cho con nghe trước khi ngủ. Đến khoảng 9 giờ thì tôi đi ngang qua phòng ngủ của con gái, nhẹ nhàng mở hé cửa ra xem hai mẹ con đang làm gì. Cảnh tượng trước mặt khiến tôi chết sững.

Con gái tôi đang cầm điện thoại của vợ để gọi video call. Tôi nghe giọng của người bên kia thì biết ngay đó là vợ cũ của mình. Tôi thật sự tức giận, tôi không muốn cô ta liên lạc với con gái mình, cô ta không xứng đáng làm mẹ của con tôi. Tôi đi tới giật điện thoại trên tay con, định lôi vợ vào phòng nói chuyện thì nghe tiếng con gái khóc nấc lên:

“Bố ơi bố đừng la mẹ Vy, là do con khóc đòi mẹ Vy gọi cho mẹ Phượng (tên vợ cũ của tôi). Bố đừng la mẹ Vy, con xin lỗi bố”.

Tôi thấy con khóc thì lòng mềm đi, vội dỗ con nín. Tôi hứa với con sẽ không la vợ thì con bé mới nín khóc rồi ngoan ngoãn lên giường đi ngủ.

Khi về phòng, vợ tôi xin lỗi tôi rồi nói:

“Em biết anh giận vợ cũ nhưng con gái anh đâu có lỗi gì. Mình được nhìn mặt ba mẹ mà lại bắt con gái mình không được nhìn thấy mẹ thì sao mà được hả anh? Em biết anh giận em nhiều chuyện, nhưng mà em cũng chỉ vì thấy thương con bé thôi. Trẻ con thì đâu có tội tình gì đâu anh”.

 

Tôi không trả lời vợ, cũng không tức giận với cô ấy nữa. Nhưng trong lòng tôi vẫn còn cái gai khó nhổ vì bị vợ cũ phản bội. Tôi cũng biết mình không đúng khi bắt con không được gặp mẹ, chắc tôi cần thêm thời gian. Qua chuyện này, tôi càng yêu thương người vợ hiện tại của mình hơn. Cô ấy tin tưởng tôi nên mới không ghen tuông với vợ cũ, lại còn vì con gái của tôi mà lén liên lạc với vợ cũ. Tôi thật sự rất nể trọng và biết ơn cô ấy.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *